CỨ ĐẺ ĐI RỒI BIẾT !!!
Thật sự đây là câu ngày xưa mình ghét nhất. Mình vẫn nhớ mình đã từng mạnh mồm và tự tin đến thế nào... cho đến khi mình có con.
Mình từng nghĩ chỉ cần có kiến thức, nuôi con theo khoa học thì sẽ “nhàn tênh”. Vì mình chưa bao giờ biết rằng mỗi đứa trẻ là một cá thể chẳng đứa nào giống đứa nào, và hầu như chúng nó ỉa vào tất cả những sách vở hay phương pháp mình từng đọc, nhất là bọn sơ sinh. Sách vở và khoa học là tốt, nhưng để đạt đc đến cái mục tiêu đề ra trong sách là cả một quá trình mệt mỏi, ai thành công thì mừng cho họ, còn ai ko thành công thì cũng ko có nghĩa họ là kẻ thất bại. Nuôi trẻ con lại mơ nhàn? Mình đã ảo tưởng cái điều dớ dẩn gì thế? =))
Mình từng nhìn số ít trẻ con mà mình biết, và lấy đó là tiêu chuẩn để đánh giá tất cả những em bé khác. Vì mình chưa bao giờ biết rằng những đứa trẻ thiên thần, ngoan như “cún” mà các mẹ hàng ngày khoe nhau trên mạng chỉ là số ít, còn hầu hết chúng nó đều lắm yêu sách, đã thế lại còn ko biết nói. Chưa kể nhiều người chỉ khoe khi con người ta ngoan, ăn nhiều, khoẻ mạnh; đơn giản vì họ ko thích than thở hay lan toả điều tiêu cực thôi. Ko có chuyện em bé đó lúc nào cũng “ngoan”, cũng “dễ”, cũng khoẻ; ko có nghĩa là mẹ em bé đó ko trày da tróc vẩy. Chỉ là họ ko kể ra thôi.
Mình từng nghĩ có con thì vẫn phải biết chăm sóc bản thân, không được vin vào con để cho bản thân mình xấu xí. Vì mình chưa bao giờ biết rằng nuôi một đứa trẻ lại vất vả đến thế. Ngày thay bỉm >8 lần, cho con ăn 8-12 lần, ru 30’ mới ngủ thì ngủ chưa đc 30’ đã dậy. Đó là những ngày lý tưởng, ko nôn trớ, ăn đủ cữ, ngủ đủ giấc. Còn những ngày ăn là trớ, ỉa chảy, ốm sốt, mọc răng, mệt mà ko ngủ đc nên khóc suốt cả ngày... thì ôi thôi, cả nhà 💩 lộn lên đầu chứ đừng nói có 1 mẹ 1 con chăm nhau. Cộng thêm mẹ thiếu ngủ, ăn uống linh tinh, căng thẳng, mệt mỏi, đau đớn. Thật, ỉa một bãi hết 💩 còn là điều xa xỉ chứ ở đấy mà đòi lại dáng với dưỡng da. Rõ ngớ ngẩn!
Mình từng nghĩ chỉ cần biết sắp xếp là sẽ vừa chăm con, vừa làm hết đc việc nhà, và cả đi làm nữa. Vì mình chưa bao giờ biết rằng trẻ con hầu như lúc nào cũng bám rịt lấy mẹ, đừng hòng rời được nó ra để làm bất cứ việc gì. Một tay bế con, một tay nấu cơm hay hút bụi là chuyện bình thường. Các anh cứ thử 1 tay vác bao gạo 10kg và 1 tay hút bụi đi thì sẽ biết tại sao các mẹ suốt ngày đau lưng với bại hông. Mà chả cần hút bụi, chỉ cần vác cái bao gạo ấy 10 tiếng 1 ngày thôi là đủ biết rồi. Mình đi vệ sinb nó còn đòi mình bế trên đùi thì biết rồi nhé. Đố biết lau đít kiểu gì luôn! Cái viễn cảnh nó tự ngồi chơi lọ mọ hết cái nọ đến cái kia cho mẹ làm việc luôn chỉ kéo dài 5 phút, ko hơn. Sau đó là tiếp tục màn đu bám, trèo leo (lên người mẹ), mẹ chậm trễ không bế lên là đứng vừa nhún vừa khóc luôn, mà khóc ra nước mắt hẳn hoi cẩn thận luôn!
Mình từng mạnh mồm rất nhiều thứ, và mình đã bị nghiệp quật. Haha 😂😂😂 Một lần nữa, em xin lỗi các chị bỉm sữa, xin các chị hãy tha thứ cho em 😂😂😂 và các anh em, thay vì so sánh vợ mình với vợ người khác, hãy đọc và hiểu những điều tôi vừa nói bên trên để thông cảm và yêu thương, giúp đỡ vợ mình nhiều hơn. Bởi những gì ở “vợ người khác” mà các anh thấy cũng chỉ là bề nổi, là vẻ bề ngoài mà chúng tôi muốn thể hiện ra thôi.
Tuy nhiên, nếu cho mình quay trở lại cuộc sống như trước khi có con, mình sẽ vẫn từ chối. Bởi vì sao à? Cứ đẻ đi rồi biết, nhé! 😆
Nguồn: Alici Vũ
Ps: một bài viết chân thành và rất thực.... đừng chỉ xem trên internet mà phán quyết dễ hay khó! Thử đi qua đi rồi sẽ hiểu làm mẹ sướng hay khổ!!! Hen!
Tới ngày hôm nay bà bèo bả lớn rùi thì vẫn cứ bù đầu bù cổ chớ chẳng đỡ hơn bao nhiêu... mỗi độ tuổi lại căng theo một kiểu rất khác! Hic!